Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 7

 “Hiểu Thư, không giới thiệu vị tiên sinh này cho tớ biết một chút sao?” Vu Ly Ly lớn mật đem tầm mất rơi trên người Quan Hà Châu, không khách khí chút nào lấy ánh mắt trêu đùa anh.

“A, anh ấy là Quan Hà Châu.” Diêu Hiểu Thư phát hiện, cô rất ghét bạn tốt dùng nét mặt cười như không cười nhìn chằm chằm anh, “Hà Châu, cô ấy là bạn tốt của em, Vu Ly Ly.”

“Nha, anh chính là thanh mai trúc mã của cậu ấy sao?” Vu Ly Ly âm thầm kinh ngạc, không ngờ thanh mai trúc mã của Diêu Hiểu Thư lại là nam nhân ưu tú như vậy, cô còn tưởng rằng vị thanh mai trúc mã kia ngu ngốc giống như Diêu Hiểu Thư, người đàn ông không có đầu óc, nếu không sao lại cho Diêu Hiểu Thư mượn tiền không ngừng, còn giúp cô ta dọn dẹp cục diện rối rắm.

Xem ra là cô ta không ra gì, cái người Quan Hà Châu này nhìn là biết không phải người đàn ông bình thường rồi, trước tiên không nói đến khí chất của anh ta, chỉ cần nhìn quần áo đang mặc trên người cùng đồng hồ đeo trên tay là cũng biết giá trị con người anh ta bất phàm rồi.

Chương 10

“Quan tiên sinh, xin chào, em tên là Vu Ly Ly, gọi em là Ly Ly là được rồi.” Vu Ly Ly nở nụ cười tự nhận là rất mê hoặc, lẳng lơ nhìn Quan Hà Châu.

Quan Hà Châu xem như không thấy bộ dáng khêu gợi của cô, vẻ mặt lạnh lùng như khối băng, không có nhiệt độ.

“Ly Ly, cậu được mời tới dự tiệc sinh nhật của đổng sự trưởng Vệ sao?” Diêu Hiểu Thư tò mò thuận miệng hỏi.

Vẻ mặt Vu Ly Ly biến đổi, khôi phục lại bình thường, “Đúng rồi, tớ đi cùng ông chủ, cậu thì sao?”

Dưới đáy lòng Vu Ly Ly thầm nguyền rủa trăm ngàn lần, cô làm sao có thể nói với Diêu Hiểu Thư, mình đi cùng kim chủ hiện tại? Nhìn thấy bộ dáng hạnh phúc của Diêu Hiểu Thư, Vu Ly Ly thật là hận!

“Tớ đi cùng Hà Châu, Vệ tiên sinh là ông chủ công ti Hà Châu, cho nên mời chúng tớ tới.” Diêu Hiểu Thư còn không hiểu, cho nên khờ dại vui mừng vì ở chỗ này gặp được bạn tốt.

“Vệ tiên sinh?” Vu Ly Ly nghe nói thế, liền lớn gan suy đoán, “Con trai của đổng sự trưởng Vệ sao?”

“Đúng vậy.” Diêu Hiểu Thư cười gật đầu một cái, “Ly Ly, cậu biết anh ấy sao?”

“Ha ha, tớ làm sao có cơ hội gặp nhân vật lớn như vậy?” Trong lòng Vu Ly Ly thở dốc vì kinh ngạc, Quan Hà Châu là nhân viên công ti Vệ An Tin, hơn nữa còn được mời tới dự tiệc, có thể thấy được anh nhất định không phải nhân viên bình thường.

Vu Ly Ly đã từng nghe kim chủ của mình nói về Vệ thiếu gia, tốt nghiệp đại học không có đi làm, ngược lại mở ra công ti Vệ An, hơn nửa năm ngắn ngủi liền có danh có vị, tất cả công lao đều thuộc về đối tác của Vệ thiếu gia, chẳng lẽ Quan Hà Châu chính là người đối tác đó? Vu Ly Ly ở trong lòng suy đoán, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

“Nghe nói công ti của Vệ thiếu gia có một vị kế toán ưu tú, như vậy Quan tiên sinh là vị kế toán đó phải không?” Vu Ly Ly nói bóng nói gió.

“Ly Ly, cậu thật lợi hại, tớ còn chưa nói Hà Châu làm kế toán, cậu đã đoán được rồi.” Diêu Hiểu Thư ngu ngốc nhìn không ra ý đồ với Quan Hà Châu của bạn tốt.

Nhưng Quan Hà Châu là người thế nào? Cùng anh đùa giỡn tâm cơ, thật là không biết tự lượng sức mình, chưa từng nghe có người dám cùng lão hồ ly đùa giỡn, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?

“Chỉ là đi làm bình thường thôi.” Quan Hà Châu ôn hoà nói.

“Có thể được Vệ thiếu gia ưu ái, chắc hẳn Quan tiên sinh rất được trọng dụng!” Vu Ly Ly cười hết sức yêu kiều, mắt đẹp thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.

Quan Hà Châu chỉ cười không nói, không có ý định cùng cô tiếp chuyện, cúi đầu hỏi Diêu Hiểu Thư, “Thời gian cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”

“A.” Diêu Hiểu Thư ngẩng đầu nhìn anh, “Được rồi, em cũng muốn về.”

Không khí nơi này đột nhiên khiến Diêu Hiểu Thư cảm thấy rất áp lực, hơn nữa vừa rồi bạn tốt nhìn Quan Hà Châu không chớp mắt, làm lòng cô căng thẳng, cô rất không thích mình kỳ lạ như vậy, nhưng cô lại hi vọng mình chưa từng quay đầu chào hỏi Vu Ly Ly.

“Ly Ly, chúng tớ về trước.” Diêu Hiểu Thư mỉm cười nói với bạn tốt.

“Ách. . . . .hai người muốn về? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà, Quan tiên sinh. . . .chúng ta. . . . .” Vu Ly Ly muốn nắm lấy cánh tay Quan Hà Châu.

Quan Hà Châu nhanh chóng tránh ra bàn tay đường đột của Vu Ly Ly, ánh mắt trở nên lạnh lùng, “Vu tiểu thư, tôi không thích người khác tuỳ tiện đụng vào tôi.”

Dứt lời, Quan Hà Châu không để ý đến phản ứng của cô, dắt tay Diêu Hiểu Thư nhanh chóng rời khỏi nhà họ Vệ.

Cùng lúc đó, hai anh em nhà họ Vệ luôn chú ý đến anh, vừa nhìn thấy Quan Hà Châu tức giận đằng đằng sát khí muốn rời đi, lập tức chạy về phía cửa, muốn ngăn cản anh, đáng tiếc, cái bọn họ nhận được chỉ là khói bụi mù mịt còn xe và người đã nghênh ngang biến mất.

Vu Ly Ly ở trong hội trường nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng càng thêm chắc chắn Quan Hà Châu không phải nhân viên bình thường, bằng không Vệ thiếu gia cùng Vệ tiểu thư tại sao phải khẩn trương đuổi theo như vậy?

Quan Hà Châu, anh sẽ là người đàn ông của Vu Ly Ly em!

“Hà Châu, anh giận sao?” Ở trên xe, không khí trầm mặc làm Diêu Hiểu Thư cảm thấy có chuyện gì không đúng, cô nghiêng đầu cẩn thận từng li từng tí hỏi người đàn ông đang lái xe.

“Không có!” Quan Hà Châu không cần suy nghĩ liền phủ nhận, nhưng vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc, không hề giống như anh đang nói không có gì.

“Anh gạt em, nếu không có, chân mày anh sao lại nhíu chặt như vậy?” Diêu Hiểu Thư bất mãn nói, “Hừ, đừng xem em là đứa ngốc, cho là cái gì em cũng không biết.”

“A, vậy em nói cho anh biết xem, anh làm sao tức giận?” Quan Hà Châu nhàn nhạt hỏi, bày bộ dáng chú tâm nghe cô nói.

“Chuyện này. . . . .” Diêu Hiểu Thư cứng họng, thật sự không nghĩ ra lý do anh tức giận, kỳ quái, nếu cô không biết anh tại sao tức giận, vậy làm sao có thể khẳng định là anh đang tức giận đây?

Ai, thật là phiền!

“Hả?” Khoé mắt Quan Hà Châu nhẹ nhàng nhìn cô, vẫn chờ cô trả lời.

“Ai nha, em không biết. . . .dù sao anh chính là mất hứng.” Diêu Hiểu Thư ăn vạ nói, muốn anh thừa nhận mình nói dối mới bỏ qua.

Quan Hà Châu đối với bộ dáng cô cố tình gây sự xem thành quen, không cho là đúng cười nhẹ một tiếng, cái cô gái này luôn không che dấu tuỳ hứng trước mặt anh, nếu là những cô gái khác làm vậy, anh bỏ rơi được liền bỏ rời, duy chỉ có cô mới có thể, chỉ cần là cô, tuỳ hứng thêm nữa anh đều có thể chịu được, không những thế còn cảm thấy thật đáng yêu.

Đây chính là thứ người ta nói, trong mắt người tình là Tây Thi sao!

“Tốt lắm, anh không có tức giận, chỉ là ghét những thứ xã giao phiền phức kia thôi.” Quan Hà Châu quyết định nhường cô, không cùng cô nói tới nói lui, tránh cho cô lâm vào hồ đồ.

“Thật chỉ là như vậy?”

“Thật chỉ là như vậy.” Quan Hà Châu nghiêm túc gật đầu, sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc, “Người bạn mới vừa rồi của em, có phải là người em hay mượn tiền giúp cô ta không?”

“Đúng nha, làm sao anh biết?” Đầu óc Diêu Hiểu Thư xoay không kịp, không nhớ mỗi lần mình đến mượn tiền đều Ly Ly dài, Ly Ly ngắn.

“Em mỗi lần đến mượn tiền đều nhắc tên cô ta, không phải sao?” Quan Hà Châu không còn gì để nói với cô.

“Phải ha, chính là Ly Ly đó. . . . .gia cảnh cậu ấy không tốt, hơn nữa còn có bà nội bị bệnh nặng.” Đó giờ Diêu Hiểu Thư ở trước mặt Quan Hà Châu không hề giấu giếm, “Nhưng mà, hôm nay gặp Ly Ly, em thật sợ hết hồn, không ngờ cậu ấy lại ăn mặc như vậy. . . . .”

Diêu Hiểu Thư cũng không cố ý nói bạn tốt ăn mặt lộ liễu, chỉ là làm cho cô nhìn Ly Ly với ánh mắt khác.

“Lộ ra ngoài như vậy, thật giống gái đứng đường.” Quan Hà Châu sắc bén nói, trong mắt anh Vu Ly Ly chính là người như vậy.

Anh đoán, Vu Ly Ly xuất hiện ở bữa tiệc, tám phần là đi theo một người giàu có, hừ, trước kia còn chưa thấy mặt anh đã không có hảo cảm với cô ta, hôm nay nhìn thấy, anh càng khẳng định cô ta không phải người mà Diêu Hiểu Thư luôn nói, cố gắng làm việc nuôi gia đình, ngược lại giống như luôn chạy theo đàn ông.

“Hà Châu, anh không nên nói vậy.” Mặc dù Diêu Hiểu Thư cũng cảm thấy như thế, nhưng làm sao có thể nói bạn tốt của cô như vậy, nói như vậy thật quá đáng, “Ly Ly chỉ là ăn mặc hơi lộ liễu một chút.”

“Hừ.” Quan Hà Châu quyết định dừng đề tài này lại, người ta ăn mặc như thế nào đều không liên quan đến anh, chỉ cần nha đầu ngốc của anh đừng như vậy là được rồi.

Chỉ là, anh phải nghĩ biện pháp đem cô gái kia từ trong cuộc sống Diêu Hiểu Thư tách ra mới được, người đàn bà bụng đầy tâm kế cùng hành vi không đứng đắn như vậy, không xứng làm bạn Diêu Hiểu Thư!

Đáng tiếc, Quan Hà Châu còn chưa kịp ngăn cản hai người gặp mặt, ngày thứ hai sau bữa tiệc, Vu Ly Ly liền khẩn cấp hẹn Diêu Hiểu Thư ra ngoài.

“Ly Ly, cậu tìm tớ vội như vậy có chuyện gì?” Sau khi nhiệm vụ hoàn thành Diêu Hiểu Thư trở lại công ti, liền bị mấy chục cuộc gọi của cô thúc giục ra ngoài, còn chưa kịp thở lấy hơi.

“Hiểu Thư, cậu đã từng nói với tớ, Quan Hà Châu không phải là bạn trai cậu đúng không?” Vu Ly Ly cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ừ, chúng tớ chỉ là tạm thời, làm cho cha mẹ vừa lòng.” Diêu Hiểu Thư ý nghĩ đơn thuần, không biết đã có người bắt đầu mơ ước bạn trai cô rồi.

“Cậu không thích Quan Hà Châu đúng không?” Vu Ly Ly tiếp tục lời nói của cô.

“Tớ thích!” Diêu Hiểu Thư chuyển về chuyện rất tự nhiên. “Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì anh ấy cũng giúp tớ, tớ làm sao lại không thích?”

Diêu Hiểu Thư cảm thấy hôm nay Vu Ly Ly rất kỳ quái, hẹn cô ra ngoài đến bây giờ đều hỏi chuyện Quan Hà Châu, thường ngày chỉ cần cô nói chuyện về Quan Hà Châu nhiều một chút, Vu Ly Ly liền không chịu được, hôm nay tại sao lại hỏi không ngừng?

Vu Ly Ly đối với câu trả lời của Diêu Hiểu Thư hết sức bất mãn, cái cô gái ngu xuẩn này rốt cục có hiểu cô hỏi gì không? Trả lời như vậy, làm cô cảm thấy thật bất lực mà!

“Tớ là nói, cậu có yêu Quan Hà Châu không?” Vu Ly Ly nhịn không được lại hỏi.

“Yêu?” Diêu Hiểu Thư bị câu hỏi này doạ sợ, mở miệng muốn phủ nhận, nhưng không nói ra được một tiếng, nội tâm giãy giụa khác thường, “Tớ. . . .”

Vu Ly Ly thấy thế, trong lòng cảm thấy không ổn, có lẽ Diêu Hiểu Thư chậm chạp thiếu đầu óc này, thật sự yêu Quan Hà Châu, chỉ là chính cô cũng không biết thôi.

Vậy làm sao có thể? Tuyệt đối không được! Trong lòng Vu Ly Ly vội vàng phủ nhận, nhất định không thể để Diêu Hiểu Thư phát hiện điều này.

“Hiểu Thư, cậu không phải muốn làm vợ của vị thanh mai trúc mã kia chứ? Ha ha, tớ sớm biết cậu cùng anh ta yêu đương, cậu chính là không thừa nhận, còn nói là anh em tốt.” Vu Ly Ly cố ý giễu cợt cô, cô biết Diêu Hiểu Thư không chịu được kích thích.

“Nói bậy, tớ đâu có cùng anh ấy nói chuyện yêu đương, tớ làm sao cùng anh em yêu đương?” Giống như muốn tăng sự tin tưởng, Diêu Hiểu Thư còn cố ý nhấn mạnh, nắm chặt quả đấm muốn tạo lòng tin cho mình.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá, tớ còn tưởng cậu thật sự yêu anh ấy.” Vu Ly Ly giả bộ thở phào nhẹ nhỏm, cười nói, ”Hiểu Thư, tớ thích Quan Hà Châu, sau đêm đó nhìn thấy anh ấy, tớ liền bị anh mê hoặc, chúng ta là chị em tốt, cậu nhất định phải giúp tớ!”

Diêu Hiểu Thư nhìn chằm chằm Vu Ly Ly đang cầm hai tay của mình, tâm chợt co lại, nghe bạn tốt tỏ tình cảm giác giống như thứ quan trọng của mình bị cướp đi.

Vu Ly Ly nói, cô thích Quan Hà Châu, cô vừa thấy đã yêu Quan Hà Châu, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình nên vui mừng, bởi vì bạn tốt của cô thích anh em tốt nhất của cô, cô biết Quan Hà Châu nhất định là bạn trai tốt, nhưng tại sao, cô tuyệt không vui mừng? Giống như Quan Hà Châu về sau sẽ không còn là của một mình cô rồi.

“Hiểu Thư, cậu nhất định phải giúp tớ?” Vu Ly Ly bắt được nhược điểm của Diêu Hiểu Thư, bộ dáng đáng thương nói, ”Tớ từ nhỏ đến lớn đã khổ sở, còn cho là mình không có tư cách yêu người khác, không ngờ trời cao lại cho tớ một cơ hội, Quan Hà Châu nhất định là do ông trời phái tới giúp tớ thoát khỏi biển khổ, Hiểu Thư, cậu nói đúng không?”

Ngôn từ uyển chuyển như thế, làm Diêu Hiểu Thư nói không ra một câu phản bác, chỉ có thể mờ mịt gật đầu.

“Thật tốt quá, Hiểu Thư.” Ở trong lòng Vu Ly Ly cười nghiêng cười ngả, “Hiểu Thư, có cậu giúp tớ, Quan Hà Châu rất nhanh sẽ yêu tớ.”

Đối với đàn ông, Vu Ly Ly nắm chắc phần thắng, cô tin tưởng Quan Hà Châu cũng giống như những người đàn ông khác, bị sự quyết rũ cùng thân thể cô mê hoặc cho điên đảo, sau đó nâng cô trong lòng bàn tay, ngoan ngoãn móc ra tất cả cho cô tiêu xài.

Buổi tối, Diêu Hiểu Thư không biết mình làm sao về nhà được, trong lòng vẫn tự nhủ câu nói của Vu Ly Ly.

Trời ạ, Vu Ly Ly thích Quan Hà Châu, hơn nữa còn muốn cô giúp theo đuổi Quan Hà Châu, chuyện này là sao? Tại sao chuyện lại trở thành như vậy chứ?

Diêu Hiểu Thư dùng sức gãi đầu, cô phiền muốn chết rồi, cô tại sao lại đáp ứng Vu Ly Ly đây? Cô không biết tại sao khi nghe bạn tốt nói sẽ theo đuổi Quan Hà Châu, lòng cô cực kỳ không thoải mái, giống như có ngàn vạn con kiến trong lòng cô cắn xé, vô cùng khó chịu!

“Sao không đi vào?” Quan Hà Châu mở cửa, thấy Diêu Hiểu Thư ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nếu không phải anh nhìn qua camera thấy cô bé này đứng đó mười phút rồi, còn không có ý định dùng chìa khoá mở cửa, anh đành phải giúp cô mở cửa.

Trễ như vậy mới về, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Quan Hà Châu kinh ngạc nhìn cô cúi đầu không nói gì, an tĩnh như vậy thật không giống cô.

“Xảy ra chuyện gì?”

Diêu Hiểu Thư ngốc nghếch ngây ngô lắc đầu, suy nghĩ đang dừng lại ở đoạn đối thoại mà Ly Ly làm cho mình khiếp sợ, phải làm sao?

“Diêu Hiểu Thư, nhìn anh!” Quan Hà Châu lấy tay đè bả vai của cô, ép cô chống lại cặp mắt của mình, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Cô ngẩng đầu nhìn con ngươi tối tăm của anh, thiếu đi tròng kính ngày thường, làm cô cảm thấy mình ở trước mặt anh giống như trần truồng, bị nhìn thấu tất cả.

Chương 11
“Nói, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh tàn khốc vang lên, không cho cô cơ hội trốn tránh.

“Em. . . . .không có chuyện gì.” Diêu Hiểu Thư không biết bộ dáng mình bây giờ có bao nhiêu chột dạ, người sáng suốt nhìn một cái liền biết cô đang nói dối.

“Không có chuyện gì?” Quan Hà Châu cũng không tin, bộ dáng cô chắc chắn là có chuyện, “Hiểu Thư, em với anh chẳng lẽ còn cái gì không thể nói?”

“Ai nha, không có mà!” Diêu Hiểu Thư quay đầu nhìn sang hướng khác, không dám nhìn thẳng Quan Hà Châu, anh rất lợi hại, luôn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Quan Hà Châu không phải chỉ như vậy liền tha cho cô, biết cô bé này nhất định là gặp chuyện gì không mở miệng được, đã như vậy anh chỉ có thể cạy miệng cô ra mà thôi.

“Em hôm nay đi đâu? Ăn cơm chưa?”

“A, ăn rồi, em hôm nay cùng Ly Ly ăn ở. . . . .” Mới nói một nửa, Diêu Hiểu Thư chợt che miệng lại.

Nha, cô sao lại nói ra? Không phải còn chưa nghĩ ra cách đề cập chuyện này với anh sao? Trong lòng Diêu Hiểu Thư hết sức ảo nảo, mình lại không khống chế được miệng mình, tại sao lại nói ra như vậy? Thật là!

“Thì ra là như vậy.” Quan Hà Châu cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cô bé ngốc này chắc chắn là cùng Vu Ly Ly xảy ra chuyện gì không vui.

“Anh biết cái gì?” Diêu Hiểu Thư nghe anh nói, giống như chuyện gì cũng biết, kìm lòng không được thốt lên.

“Anh muốn chính em nói cho anh biết chuyện gì xảy ra.” Quan Hà Châu thật muốn mở đầu cô ra, xem một chút bên trong chứa những thứ gì, “Vu Ly Ly với em xảy ra chuyện gì?”

“Không có mà. . . .anh nghĩ quá nhiều.” Trong lòng Diêu Hiểu Thư đang tranh chấp có nên hay không nên nói ra.

“Vu Ly Ly nói gì với em, muốn em làm gì?” Quan Hà Châu lớn gan suy đoán, Vu Ly Ly tám phần là làm chuyện gì sai trái, chẳng lẽ lại muốn cô giúp giải quyết?

“Thật ra thì. . . .” Diêu Hiểu Thư ấp úng, muốn nói thẳng với anh.

“Cái gì?” Quan Hà Châu bày bộ dáng chờ mong cô trả lời.

“Hà Châu, anh cảm thấy. . . .Ly Ly là người thế nào?” Diêu Hiểu Thư cẩn thận từng li từng tí hỏi, khoé mắt còn len lén liếc anh, chỉ sợ bỏ qua một tia khác thường trên mặt.

“Cái gì mà người thế nào?” Bị cô hỏi đột ngột như vậy, Quan Hà Châu nhất thời không hiểu ra sao.

“Chính là. . . . ấn tượng anh đối với Ly Ly như thế nào?” Diêu Hiểu Thư cắn răng một cái liền hỏi, sau đó cúi đầu không dám nhìn anh.

“Diêu Hiểu Thư, em biết ý tứ câu hỏi của mình sao?” Quan Hà Châu cúi cùng cũng nghe được ý tứ của cô bé này rồi, cô lại dám đem cô gái khác giới thiệu cho anh, thật là tức chết anh mà!

Quan Hà Châu không biết mình nên cười hay nên giận, thật muốn bắt cô gái ngốc này lại, thăm hỏi tận tình cái mông nhỏ của cô, rõ ràng anh đã là bạn trai cô rồi, nhưng cô lại không đặt anh trong lòng, hiện tại còn muốn đem anh cố gắng nhét cho cô gái khác, thật là đủ rồi!

“Em. . . . .” Diêu Hiểu Thư bị cặp mắt đen của anh nhìn chằm chằm đến im lặng, anh sao lại đột nhiên xuất hiện bộ mặt nghiêm nghị như vậy?

“Em cái gì?” Gương mặt Quan Hà Châu lạnh lùng ép hỏi, “Em nghĩ là anh cùng Vu Ly Ly nên trở thành một đôi sao? Vậy em cho rằng, anh cùng em không có bất cứ quan hệ gì, cho nên em tuỳ tiện giới thiệu bạn gái cho anh?”

Mấy vấn đề liên tiếp làm Diêu Hiểu Thư không trả lời được, liền cứng họng, cô chọc giận anh rồi, nhưng tại sao chứ? Bọn họ chỉ là bạn trai bạn gái tạm thời, ở chung một chỗ cũng chỉ là kế sách tạm thời, hừ, cô tốt bụng giới thiệu bạn gái cho anh, anh còn bày ra vẻ mặt này cho cô xem!

“Em. . . .không phải muốn tốt cho anh sao!” Diêu Hiểu Thư bĩu môi, vẻ mặt uất ức.

“Anh không cần em tốt như vậy!” Quan Hà Châu tức giận khiển trách, “Trong đầu em rốt cuộc là chứa gì hả? Bây giờ anh là bạn trai của em, em lại đem cô gái khác giới thiệu cho anh?”

“Chúng ta. . . . .chỉ là tạm thời.” Diêu Hiểu Thư cúi đầu, bàn tay không ngừng xoắn áo, càng nói càng chột dạ, giọng nói nhỏ dần.

“Dù là tạm thời, anh cũng là bạn trai em, chẳng lẽ một lúc nào đó, em cũng không nghĩ đến cảm nhận của anh sao?” Lửa giận trong lòng Quan Hà Châu càng ngày càng cao, lần đầu tiên dùng âm thanh lớn như vậy quát Diêu Hiểu Thư.

“Em. . . . .” Diêu Hiểu Thư liên tiếp lùi về đằng sau, lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy, lỗ mũi có chút chua xót, “Em. . . ..không có. . . .” Nước mắt lã chã rơi xuống, trong lòng rất là uất ức, anh chưa bao giờ trách mắng cô lớn như vậy, bây giờ lại vì chuyện nhỏ mà nổi giận với cô, thật là uất ức mà!

“Em khóc cái gì?” Thấy cô đột nhiên khóc, vốn là đang giận dữ Quan Hà Châu lập tức đau lòng.

“Em nói có một câu, anh liền hung dữ, ô ô. . . .. .” Diêu Hiểu Thư được anh ôn nhu hỏi thăm, liền khóc nức nở.

“Tốt lắm, đừng khóc.” Quan Hà Châu nhìn thấy cô khóc như vậy, trong lòng liền rối loạn, vội vàng đi lên ôm lấy cô nhẹ nhàng trấn an, “Đừng khóc, anh không có mắng em.”

Diêu Hiểu Thư rúc vào trong ngực anh, giống như là chuyện đương nhiên, nức nở nói, “Em. . . . .cũng không muốn nói như vậy, nhưng ai biết Ly Ly đột nhiên chạy tới nói với em chuyện này, còn khổ sở khẩn cầu em, anh nói xem em phải trả lời cô ấy sao!”

Nghĩ tới đây, Diêu Hiểu Thư cảm thấy mình thật uất ức, bạn tốt muốn mình nhất định phải giúp một tay, cô làm sao cự tuyệt đây?

“Cô ta yêu cầu như thế, em liền đồng ý?” Quan Hà Châu đối với lời cầu xin của cô thật là bó tay, “Tại sao không thấy em nghe lời anh như vậy, đối với em anh cũng chưa được như vậy, xin gì được đó?”

Quan Hà Châu càng nghĩ càng tức giận, giận cô không quan tâm anh, cũng giận trong lòng cô không có anh, chưa từng chân chính xem anh là bạn trai, là người đàn ông của cô!

“Em. . . .đâu có.” Diêu Hiểu Thư không phục anh nói mình như vậy, như là không có khí chất, “Anh nói giống như em rất vô dụng.”

“Em không phải vậy sao?” Trong mắt anh, cô bé ngốc này chính là người như vậy, còn anh thì bị cô bắt được nhược điểm, nếu không tại sao cô vừa khóc, anh liền hết cách với cô đây? Ai. . . . .

“Em không phải!” Diêu Hiểu Thư bất mãn bĩu môi nói xạo, cô mới không muốn mình không dám nhìn mặt anh.

Quan Hà Châu cúi đầu thấy bộ dáng đáng yêu của cô, tâm liền động, vẻ mặt rung động này lại bắt đầu xâm lược trái tim anh, vì vậy, anh không chút do dự cúi đầu che lại đôi môi anh đào của cô.

“Ưmh. . . . .”

Lưỡi của anh nóng như lửa, thiêu đốt lý trí của cô, không khách khí chui vào trong miệng, mút cái lưỡi của cô, cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào nội tâm, cô có cảm giác mình sắp ngất xỉu, hai chân mềm nhũn.

“Ha ha.” Quan Hà Châu đưa tay ôm lấy thân thể yếu ớt của cô, trong mắt tất cả đều là nụ cười.

Diêu Hiểu Thư đỏ bừng mặt, bị tình cảnh của chính mình làm xấu hổ ngượng ngùng không thôi, trời ạ, thật là mất thể diện, chỉ là một cái hôn liền làm cô vô lực yếu ớt, thật sự quá. . . .

“Không được cười!” Cô thẹn quá hoá giận gào thét với anh, hoàn toàn không có bộ dáng uất ức vừa rồi.

“Anh vui mừng, em không ngăn được anh.” Quan Hà Châu cười hết sức tà mị, ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu ngậm mút lấy môi cô.

“Ưmh. . . . .không. . . .” Diêu Hiểu Thư ở trong lòng anh giẫy giụa, nhưng cô đâu phải là đối thủ của Quan Hà Châu? Không bao lâu liền bị anh vây hãm, mặc cho anh làm thịt.

Bàn tay ở trên eo cô từ từ dời xuống, từ vạt áo chui vào, bàn tay chạm tới khối mềm mại trước ngực cô thì dừng lại, trời ạ, đây quả thật là chế tạo riêng cho anh, Quan Hà Châu vuốt ve vật thể mềm mại kia, tâm xuất hiện từng trận rung động, mặc kệ là lúc nào, anh vĩnh viễn đều không cự tuyệt được sự hấp dẫn như vậy.

“Hiểu Thư, nguyện ý không?” Quan Hà Châu không thể không bội phục mình, cũng đến lúc này, anh còn giả bộ người tốt, đáng chết, anh tuyệt không muốn hỏi ý kiến cô, muốn trực tiếp đẩy ngã cô.

Diêu Hiểu Thư không biết nên trả lời sao, đỏ mặt, ngơ ngác nhìn anh, cô biết lúc này mình nên cự tuyệt, nhưng miệng của cô như bị treo nặng ngàn cân, không căng ra được.

“Anh biết rồi.” Trong mắt Quan Hà Châu tất cả đều là ý cười, lại lần nữa hôn môi của cô, ôm lấy cô đi tới phòng của mình, “Không cho hối hận, em cũng không có cơ hội cự tuyệt!”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .